Phương Triều

Lông Ngỗng

Người bỗng cô đơn như xương rồng
Xương còn xương xẩu, thịt da không !
Bạn xương là cát buồn sa mạc
Cố thủ bằng gai. Có chắc không ?
Về nắng, em cay đời mắt đỏ
Hàm răng đay nghiến những mơ hồ
Xương mơ một thuở nào xanh lá
Đêm đắp mền bằng nhúm cỏ khô !
Móng tay nào vuốt trầy hư ảo
Làm vỡ màu xanh trên biển buồn
Cá tôm múa điệu dị thường
Ta theo lông ngỗng về phương mịt mù...
Xương rồng mọc cõi thiên thu
Ới em, da thịt phù du tội tình !...

Được bạn: toniDzung đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Lông Ngỗng"